Nỗi đau căn số
"Ngày trước, đi viện về, cháu mệt lắm nhưng vẫn xin mẹ đi học. Cháu nhớ trường, nhớ lớp, thầy cô và các bạn. Trước khi đến trường, cháu đã lấy mũ trùm kín đầu. Vậy mà tới lớp, các bạn vẫn cứ ghẹo, lấy mũ cháu vứt đi đi nơi khác rồi cười cháu không 7 có tóc, gọi cháu là đứa trọc đầu. Cháu buồn lắm. Cháu đâu muốn như vậy. Mãi đến giờ tóc cháu vẫn chưa mọc, chân còn bị cắt cụt nữa. Cháu sợ không được đến trường", nói đến đây, bé Bùi Diệu Linh (9 tuổi, trú xóm Bưng, xã Hương Nhượng, huyện Lạc Sơn, tỉnh Hòa Bình) in lặng, đôi mắt rưng rưng.
Suốt 24 tiếng đồng hồ truyền hóa chất, dù mệt mỏi, đau đớn nhưng Linh vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn. Đứa trẻ ngồi yên trên giường, da trắng bệnh, xanh mét, lộ rõ sự mệt mỏi. Cái đầu trọc lọc, chân phải bị cắt cụt lên quá đầu gối nhưng Linh vẫn không than phiền hay tỏ ra khó chịu.
"Cháu đau lắm, mệt lắm nhưng mẹ nói phải cố gắng điều trị, nếu không chân còn lại của cháu sẽ bị cắt luôn. phải vậy thì cháu chẳng thể đi lại được nữa, không được đến trường. Cháu sẽ cố chịu đau, sẽ không khóc, chỉ xin bác sĩ đừng cắt chân còn lại của cháu" , Linh khẩn cầu.
Chị Bùi Thị Nịnh (36 tuổi, mẹ bé Linh) kể lại, tháng 9 năm ngoái, khi vừa bước vào học lớp 3 thì Linh phát hiện dưới đầu gối chân phải mọc một khối u nhỏ như viên bi, sờ vào đau nhức. Cứ đêm đến đứa trẻ lại khóc than vì đau nhức. Đưa con đi viện, vợ chồng chị Nịnh ngã quỵ khi nghe kết luận con mình mắc bệnh ung thư xương.
"Mấy lần đầu vào hóa chất, con kiệt sức, sốt thẳng tuột, thân thể lở loét vì nóng, chẳng ăn uống được gì. Ở những chỗ lấy ven bị hoại tử sâu, thâm tím vì hóa chất nặng liều. hôm sớm con than đau nhức, tê bì chân. Vợ chồng tôi phải thức trắng đêm để xoa bóp. Thời gian ấy, tôi sợ con không còn sức để đương đầu với bệnh tật.
Qua đợt xạ trị thứ 6, thầy thuốc nói con tôi buộc phải cắt bỏ chân phải, nếu không sẽ biến chứng, gây hậu quả khó lường.
Tôi như chết sững, nhưng không còn cách nào khác, đành gạt nước mắt, ký vào l giấy cam kết cắt bỏ chân cho con. Tôi biết con bé buồn lắm. Dù không nói, không khóc hay than vãn nhưng từ đó, khuôn mặt con tắt hẳn nụ cười", chị Nịnh đớn đau san sớt.
"Cháu muốn giữ chân còn lại để tiếp đến trường"
Vợ chồng chị Nịnh sinh được 3 người con. Bé Linh là con thứ 2 và cũng là đứa gánh chịu xấu số, thiệt thòi nhất khi mắc bệnh hiểm nghèo. Kinh tế phụ thuộc vào 2 sào ruộng. Những ngày nông nhàn, anh Bùi Văn Hội (34 tuổi, bố bé Linh) lại đi phụ hồ trong các công trình xây dựng gần nhà kiếm thêm thu nhập.
Gần một năm nay, cuộc sống của mẹ con chị Nịnh là chuỗi ngày dài đằng đẵng nằm viện, trông mong vào những suất cơm từ thiện cầm cự qua ngày chữa bệnh cho con. Tính đến nay, bé Linh đã sang trọng 11 lần điều trị hóa chất. Sức khỏe của đứa trẻ khá lên rất nhiều.
Được biết, suốt gần một năm qua, để có tiền chữa trị cho con, vợ chồng chị Nịnh đã thế chấp nhà cửa, vay ngân hàng, anh em họ hàng gần 100 triệu đồng. Hiện họ không biết vay
tiếp đâu
để
tranh giành sự sống cho con.
Sau bé Linh còn một đứa em vừa 2 tuổi, đau ốm liên hồi nên anh Hội phải ở nhà chăm chút, chẳng thể làm gì kiếm thu nhập. Khó khăn chồng chất, họ lo sợ chẳng thể nối chữa bệnh cho con.
Chia tay đứa trẻ xấu số, ngước nhìn lại vẫn thấy Linh ngồi đó, khuôn mặt đượm buồn, đôi tay ôm lấy cái chân bị cắt cụt, mệt mỏi nói với mẹ:
"Cháu thương mẹ lắm. Mẹ thường phải nhịn đói cho cháu được ăn no lấy sức chữa bệnh. Mỗi lần cháu đau mẹ lại khóc. Cháu rất buồn.
Cháu sẽ thế chữa bệnh, sẽ ngoan, không khóc. Có như vậy cháu mới nhanh khỏi bệnh, chân còn lại sẽ không bị cắt, tóc sẽ mọc dài như trước để cháu đấu đi học".
Mọi giúp đỡ cho bé Linh xin vui lòng gửi về địa chỉ: chị Bùi Thị Nịnh, xóm Bưng, xã Hương Nhượng, huyện Lạc Sơn, tỉnh Hòa Bình.
Hoặc x qua STK của chị Nịnh: 3003205182329, ngân hàng Agribank, chi nhánh huyện Lạc Sơn, chủ account: Bùi Thị Nịnh. ĐT: 0343977630.
Trân trọng cảm ơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét